Câu chuyện rất đời thường, tế nhị, nó sẽ chỉ là câu chuyện phòng the đơn thuần nếu như họ không gặp phải tình huống oái oăm, một cái kết đi vào bệnh viện với lý do không ai ngờ tới.
Sau một thời gian mất công cưa cẩm thì Phong cũng đã dỗ ngọt được Liên cho mình được phép vượt rào, thế nhưng sau thời gian định bụng chở người yêu đến nhà nghỉ gần nhất thì suy đi tính lại Phong lại nghĩ như vậy vừa mất thời gian, lại vừa tốn mất khoản tiền ăn cuối tháng… Thế là chàng trai liều mình làm “chuyện ấy” với người yêu ngay giữa bờ sông… để rồi khi đang cào trào thì phải nhập viện khẩn cấp với lý do chẳng ai ngờ.
Phong một chàng sinh viên “nghèo” dân dã như bao chàng sinh viên khác, sau một thời gian làm đủ mọi cách tán tính, đủ trò thì 5 tháng sau anh cũng khiến cho Liên – cô bạn gái anh yêu- gật đầu đồng ý. Khỏi phải nói Phong đã vui sướng đến cỡ nào vì có được cô bạn gái vừa xinh xắn lại rất giỏi giang. Khác với tình yêu của những cặp đôi khác, vì đều đang là sinh viên nên những địa điểm hẹn hò yêu đương của Phong và Liên hầu hết đều là những khu ăn uống vui chơi dân dã, không phải nhà hàng đắt tiền cũng không phải những món quà giá trị đắt đỏ. Tình yêu sinh viên ngọt ngào đậm chất như vậy thôi, những món quá mà Phong tặng Liên cũng chỉ là những món quà rẻ tiền… thế nhưng với Liên thì điều đó cũng không quá quan trọng bởi với cô, chỉ cần Phong yêu thương cô thật lòng là đủ
Sau một thời gian yêu đương hẹn hò, Phong giờ đây cũng đã mạnh dạn đưa người yêu tới những chỗ vắng vẻ hơn, để tâm sự, và hơn nữa là để có thể thực hiện được những hành động ôm, hôn em mà không ngần ngại người khác nhìn thấy. Mới đầu Phong cũng nghĩ rằng chỉ cần được ôm, hôn thôi đã quá tốt rồi, thế nhưng mỗi lần ở gần Liên, khoảng cách quá gần, những động chạm thân thể, kết hợp với cảnh vật xung quanh lại quá vắng vẻ khiến cho bản chất đàn ông trong Phong trỗi dậy, thành thử Phong lại muốn “vượt rào”. Ấy thế nhưng cũng mỗi lần có ý định tuột váy Liên ra thì lập tức Phong nhận được những cái lắc đầu lạnh lùng từ cô.
– Chúng mình chỉ vừa mới yêu nhau thôi mà…anh đòi hỏi “chuyện ấy” sớm quá đấy… Anh chỉ yêu em vì điều đó thôi à.
– Làm gì có chứ, anh yêu em thật lòng mà. Chẳng qua vì em quyến rũ quá, mà mình lại sát gần nhau quá khiến anh không kiềm chế được. Người ta yêu nhau bây giờ cũng ” vượt rào” cả mà em.
– Người ta kệ người ta chứ, em là em không đồng ý đâu đấy. Anh không nghe lời em giận..giận cả tuần đấy.
– Thế đợi thêm một thời gian nữa thì em đồng ý nhá…nhá…nhá…
Thấy thái độ Liên không trả lời mà chỉ nũng nịu đỏ ửng mặt… Phong đã hiểu là Liên dường như cũng đã ngầm đồng ý với đề nghị của anh. Để tạo cho Liên cảm giác an tâm hơn, và không mang cảm giác bị lợi dụng, mấy ngày sau Phong vô cùng vui vẻ, Phong yêu Liên theo đúng nghĩa đen trong sáng. Thế nhưng bản chất đàn ông mà nhiều lúc đi cạnh Liên cố tình đụng chạm mà khiến cho người Phong nóng ran lên, chỉ muốn “vượt rào” ngay lập tức… thế nhưng vì nghĩ đến chuyện lâu dài nên Phong lại đành kiềm chế cảm xúc bản thân.
Ấy thế mà cũng không thể yên được với lũ bạn bởi chúng liên tục chọc ngoáy kích đểu Phong. Nào là Phong “yếu” nên không làm gì được Liên. Bị bởm đểu như vậy khiến Phong tức lắm, hậm hực Phong bèn lên kế hoạch xúc tiến để nhanh chóng được gần gũi Liên hơn. Chứng minh cho lũ bạn kia sáng mắt ra.
Phong bắt đầu tỏ ra yêu chiều Liên thấy rõ, anh hữa hẹn với cô đủ thứ, nào là anh sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc, rồi là ngay khi ra trường sẽ lập tức cưới cô về làm vợ… những lời dỗ ngon ngọt ấy đã khiến cho Liên dần dần ngã vào lòng Phong một cách tình nguyện không phản kháng. Điều đương nhiên không thể để cơ hội ấy vuột mất, lấy cớ là tổ chức sinh nhật sớm Phong liên hẹn Liên ra chỗ vắng vẻ ở bờ sông để tâm sự. Lúc Liên ngỏ ý hỏi Phong là thích quà gì thì lập tức anh đã gạ gẫm với cô chuyện “vượt rào”. Thấy bạn trai năn nỉ phát tội nên Liên bẽn lẽn gật đầu.
Đáng ra thì ngay lúc đã đạt được mục đích như vậy thì Phong phải lập tức chở người yêu đến nhà nghỉ gần nhất, nhưng suy đi tính lại thì nếu đi nhà nghỉ vừa mất thời gian lại tốn mất một khoản tiền ăn cuối tháng. Thế là Phong chẹp miệng dỗ ngọt Liên.
– Hay mình làm “chuyện ấy” luôn ở bờ sông này được không em. Cho nó mới lạ…chứ vào nhà nghỉ thì người ta cũng dị nghị.
– Ở đây á? Sao mà được chứ, người ta nhìn thấy còn xấu hổ hơn ấy. Em không chịu đâu.
– Em thử nhìn xung quanh mà xem…ngoài hai đứa mình thì chẳng có ai nữa đâu. Mà nếu có thì người ta cũng ôm hôn nhau ai rảnh mà đi rình mò mình cơ chứ.
– Nhưng…nhưng em sợ lắm. Sao có thể nằm ở đây được chứ.
– Anh sẽ trải áo cho em nằm là được chứ gì…có anh ở đây rồi không phải lo. Anh sẽ vừa “ấy” vừa quan sát cho, em chỉ việc nằm im thôi.
– Cũng được…nhưng anh nhanh lên nhé…em sợ lắm.
– Anh biết rồi…cứ thả lòng người ra đi em.
Thấy Liên run bần bật, Phong cố gắng ôm chặt cô để cô bớt sợ hơn, từ từ anh lấy tay kéo áo Liên xuống, kéo tới đâu người Phong cứ nóng ran tới đó… Hì hục được gần 20 phút mọi chuyện đều ổn cả, những tưởng rằng đây sẽ là một kỷ niệm ngọt ngào đáng nhớ thời sinh viên của Phong với cô bạn gái, thì ai ngờ rằng đang đến đoạn cao trào thì bỗng dưng Liên hét thất thanh khiến Phong giật bắn.
– Cái…cái gì vậy…em đau sao..anh làm nhẹ lắm mà.
– Không phải…chân em…chân em có con gì cắn ấy. Đau quá mất thôi…
Phong hốt hoảng rút điện thoại bật đèn pin lên để xem sao thì tá hỏa khi thấy một con rắn đang trườn bò xuống sông. Phong chắc chắn là Liên bị rắn cắn. Hốt hoảng anh kéo khóa quần rồi hì hục hút máu độc từ chân Liên ra, lấy khăn buộc chặt lại rồi bế vội vàng cô lên xe chở ù tới bệnh viện. Vừa đi anh vừa lo lắng..nếu lỡ như Liên có mệnh hệ gì thì Phong hối hận cả đời.
Rất may mắn sau đó là Liên đã được cứu chữa kịp thời nên khỏe lại nhanh chóng, còn với Phong thì anh đã có một kỷ niệm nhớ đời, anh đã sợ vô cùng, có lẽ từ giờ cho tới cuối đời, có tiếc thế nào đi nữa anh cũng không bao giờ dám mạo hiểm làm “chuyện ấy” ở bờ sông thêm một lần nào nữa.