Theo như ghi nhận của các quý bá sành “của ngoại” thì những “t.r.a.i b.a.o” Tây thường là những gã thanh niên thất nghiệp ở các nước bản xứ, đến Việt Nam theo con đường du lịch. Thế nhưng sau đó có muôn ngàn lý do để những “trai bao” Tây đen này ở lại…

Sửng sốt chia sẻ của gái bán d.â.m “Khách vừa đút vào em đã có khách mới”

Nhốt mình trong phòng để “ÔM” người yêu suốt 3 ngày nghỉ, anh trai tới tìm thì “SỐC” khi thấy cảnh tượng này

Hai từ “t.r.a.i b.a.o” không còn mấy lạ lẫm, bởi khi cuộc sống càng phát triển thì cụm từ này cũng xuất hiện nhiều hơn. Tại TP HCM, người ta còn ngạc nhiên hơn khi biết rằng có một số Tây đen thất nghiệp ở nước ngoài đi du lịch sang Việt Nam, đã lựa chọn “nghề” trai bao và lấy đó chính là nghề tạo thu nhập chính để nuôi bản thân và đo khi còn là b.a.o luôn cả cô vợ hờ.

“Của lạ” xuyên biên giới

Thử vào vai những quý bà ham muốn tìm “của lạ”. Chúng tôi đã có dịp trò chuyệnc ũng với những anh chàng làm cái nghề mà chị em vẫn gọi vui là “làm chồng thiên hạ”. Phần nhiều khách du lịch Tây da đen thường đến từ các nước nghèo ở châu Phi.  Họ tới vì phong cảnh và con người Việt Nam thì ít, mà vì nơi này dễ kiếm tiền bằng con đường bất hợp pháp thì nhiều.  Số làm ăn chân chính hơn thì tìm mối buôn bán quần áo cũ, còn số khác có khi tụ tập thành từng nhóm lừa đảo, cướp bóc, hoặc làm cái nghề dễ kiếm tiền có khi còn đướng “sướng” là nghề “Trai bao”.

Mua d.â.m tây đen giá 15$

Thường thì những đối tượng “t.r.a.i b.a.o” Tây đen là người nhập cư trên một năm ở Việt Nam, họ nói tiếng Việt rất sành và biết hết mọi ngóc ngách ở Sài Gòn. Những ngày mới sang, khi còn tiền thì những chàng Tây đen này góp tiền thuê một ngôi nhà vừa phải, đủ để ăn ngủ thậm chí có khi để ăn chơi. Họ thường rong ruổi khắp nơi vào ban ngày, còn tối về họ lại tụ tập trong các quán bar để nhậu nhẹt, tìm gái b.á.n d.â.m để ăn chơi trụy lạc

trai bao, chuyện kể trai bao tây đen
Ảnh internet

Sau này, khi tiền đã hết, họ lại kiếm tìm các nhà trọ rẻ hơn, có khi phải nằm ở ngoài công viên. Thông qua những buổi ăn chơi ở sàn nhảy và quán bar trước đó họ đã làm quen được với những quý bà sồn sồn, nhiều tiền và lắm tật… đặc biệt là thiếu tình.  Thường các “t.r.a.i b.a.o” này tụ tập thành từng nhóm ngồi trong công viên 23/9 hoặc đường Phạm Ngũ Lão, Phạm Hồng Thái, Nguyễn Thị Nghĩa… trên địa bàn quận 1, bởi dây là nơi tập trung của giới trung lưu.

Tầm khoảng từ 8h tối, người ta đã thấy những gã “t.r.a.i b.a.o” Tây đen ăn mặc bảnh bao, đi những chiếc xe tay ga lượn lờ hoặc đứng ngồi chờ khách. Trong suy nghĩ của nhiều người, họ tưởng rằng làm nghề “trai bao” chỉ cần đứng đó chờ khách đến hỏi, ngã giá, sau đó kiếm nhà nghỉ là xong. Thế nhưng theo nhận định và tìm hiểu của chúng tôi qua một tay “cò” thì mọi việc đâu phải đơn giản thế.  Nếu muốn có được nhiều khách thì phải biết… học hỏi. Nghĩa là, kẻ đi sau phải nhờ vả và học hỏi người đi trước. Thậm chí, trong giới “t.r.a.i b.a.o” Tây đen có cả một đường dây môi giới. Và đương nhiên, kẻ cầm đầu đường dây này là người Việt Nam.

trai bao, chuyện kể trai bao tây đen
Ảnh internet

Nếu khách hàng yêu cầu kín đáo thì môi giới sẽ đưa một vài người theo yêu cầu đến chỗ khách chọn, giá cả thì đã được thông báo từ trước, tiền phòng khách phải chịu, chia cho “cò” 30%. Thường thì mỗi “cuốc” sẽ là 500 ngàn đồng, còn thuê “nguyên đêm” khoảng 1 triệu, khách hàng thấy thỏa mãn thì “bo” thêm. Khách sẽ được tính rẻ hơn hay đắt hơn tùy thuộc vào mối q.u.a.n h.ệ của đôi bên, khi đó “cò” sẽ không can thiệp sâu chuyện này.

Có hai kiểu khách, một là “mối ruột”, hai là “mối qua đường”. “Mối ruột” đa số là những bà đã bỏ chồng hoặc chồng chết hay thuộc kiểu như “ông ăn chả, bà ăn nem”. Tức là, khi đi tìm “t.r.a.i b.a.o”, họ không có bất cứ mối quan hệ nào nên họ thường xuyên đến đây mà không ngại ngần. Còn những “mối qua đường” là những người đàn bà vì một lí do nào đó mà chán chồng đi tìm “của lạ” theo đúng nghĩa của nó, xong một đêm thường người ta ít quay lại.

Vừa có tiền vừa… sung sướng

“Làm “t.r.a.i b.a.o” để nuôi “tình yêu của mình”, đó là câu nói mà khi mới nghe tôi rất đỗi ngạc nhiên. Chàng trai cao to, tên Agu người Nigeria, sang Việt Nam gần 5 năm. Agu chỉ là một dân lao động nghèo nhưng nghe một người bạn giới thiệu đi du lịch Việt Nam rẻ nên đăng ký đi với một nhóm bạn.

Sau khi sang chỉ được một vài tháng thì túi tiền cạn kiệt, Agu cũng định về nước, nhưng thấy mấy người cùng quê với mình vẫn sống được ở Việt Nam với nghề “t.r.a.i b.a.o” nên đã xin theo. Mới đầu làm cũng còn bỡ ngỡ, song sau đó thấy vui vì vừa có tiền lại vừa… sung sướng nên chưa bao giờ Agu có ý định sẽ bỏ nghề.

Chia sẻ một cách thoải mái, “t.r.a.i b.a.o Tây đen” này cho biết: “Mỗi đêm ít cũng kiếm được vài triệu”. Có khi tiền đó hắn ném vào những cuộc ăn chơi. Kiếm tiền cũng không khó khăn vất vả gì nên tiền đó hắn còn dùng để nuôi mấy cô nhân tình hay vợ hờ của ,mình.

Trả lời câu tò mò của một “khách hàng” mới như chúng tôi về “thị trường” của mình, anh chàng cơ bắp cho biết rằng, khách hàng phần lớn là đối tượng khoảng U40 mà vẫn cảm thấy thiếu tình.

Theo kinh nghiệm của những “phi công” Tây đen này thì đa số khách quen đều là những quý bà độc thân “ngấy của nội và sính của ngoại”. “Giới phi công này” cho biết: “Cũng có nhiều lý do để người ta tìm tới chúng tôi. Vì cô đơn thiếu thốn tình cảm cũng có, có khi là chản nản trong công việc và chuyện gia đình. Những quý bà hay đi tìm của lạ này thường là những quý bà có tiền những cũng lắm tật”.

Tại một quán Bar trên đường Đỗ Quang Đẩu (quận 1) một trong các tuyến đường thuộc khu phố Tây tại Sài Gòn, nơi tập trung nhiều quán bar nhỏ mang tên: B.B, Hol.L, H.M, chúng tôi choáng ngợp với những màn ăn chơi của giới này. Nơi đây họ tụ tập để uống rượu ngoại, nhảy t.h.o.á.t y, thậm chí dùng thuốc rồi lắc cùng nhau.

Trong vai một “lính mới” muốn đi tìm …của lạ, chúng tôi làm thân cùng N.H.L, (vốn là một bà giám đốc) đang nốc nhanh những ly rượu ngoại. L cho biết, chị ta đang vẫn thường lui tới nơi đây để xả stress. Như khích lệ để xóa bỏ sự rụt rè của một lính mới, L quyết định dẫn tôi sang giới thiệu với đám bạn chơi của mình.
Tại đây, L cho biết chị và những người khác lập thành hội. Đa số các thành viên trong hội là những người có kinh tế khá giả nhưng chán nản chuyện tình cảm. Nhiều người thì vướng cảnh “ăn chả, ăn nem” hoặc chồng mình đầu chưa bạc mà… “bút đã hết mực”. Chán, sau giờ làm, hoặc thời gian rảnh, sáng các bà rủ nhau đi m.á.t.x.a, đi spa rồi đến đêm, “các nữ tướng” lại kéo nhau đi hát, đi nhậu trong các quán bar.
Cuối cùng sau những bữa ăn chơi không thua gì đấng mày râu nhưng vẫn không thoát được cảm giác cô đơn, các bà đi tìm “tình một đêm” với “t.r.a.i b.a.o”, mà chủ yếu là “t.r.a.i b.a.o” Tây đen.
Tàn “cuộc” tán chuyện về “ăn chơi” ở quán bar đêm với các quý bà, chúng tôi nhận thấy một số quý bà hoặc chị em cùng trang cùng lứa đã lên xe đi tìm “của lạ”. ám ảnh trong tôi là đâu đó, người viết vẫn nhận thấy nỗi cô đơn hằn lên những khuôn mặt, dưới lớp phấn nhợt nhạt sau khi trở về cùng những người tình “t.r.a.i b.a.o” Tây đen đêm trước.

Việc tìm đến “tình một đêm” với “t.r.a.i b.a.o” của họ cũng có nhiều cung bậc. L cho biết, phần lớn t.r.a.i b.a.o nội địa là những “thằng nhóc, kiết xác và học đòi”. Nếu nhử cần tìm một người biết lắng nghe những phút yếu lòng của một người phụ nữ đang mất điểm tựa thì mấy cậu nhóc đó cũng được. Thế nhưng nếu để được thỏa mãn thì phải tìm đến “bọn t.r.a.i b.a.o… Tây đen”. Bởi vì họ có rất nhiều cái “lạ” và “độc”, mà đúng là độc lạ thật cơ. Trao đổi với chúng tôi về việc này, nhiều quý bà khác cũng cười khoái chí và khẳng định: “Em cứ thử một lần, sau rồi có khi lại nghiền ấy chứ”. Xung quanh việc này cũng có nhiều ý kiến. Một số tâm sự rằng “của lạ” rất bệnh hoạn và đáng kinh tởm. Thế nhưng trong số đó cũng có không ít quý bà cũng tủm tỉm thừa nhận rằng, không thể dứt ra và chẳng còn ham muốn với “đồ nội” nữa.